Một hôm, tại một gia đình giàu có, người cha quyết định đưa con trai mình tới một vài nơi ở ngoại thành, để xem mọi người nhất là nông dân có thể nghèo đến mức nào.
Họ đến vùng ngoại ô yên bình và trả một ít tiền để thuê nhà trọ của một người nông dân, mà người cha cho rằng thuộc số những người nghèo nhất xã hội.
Khi về đến nhà, người cha hỏi:
– Bây giờ con có thể hình dung ra rằng một con người có thể nghèo đến mức nào rồi chứ?
– Vâng ạ
– Thế con học được gì từ chuyến đi?
– Có ạ!_ người con đáp_ Con nhìn thấy rằng chúng ta có một con thú cưng, còn họ thì có nhiều chó, lợn, gà thật vui vẻ. Chúng ta có một bể bơi nhỏ xíu trong vườn, còn họ thì có cả dòng suối, song thật lớn. Chúng ta phải trả tiền để mua đèn trong nhà, còn họ có cả một bầu trời sao vào buổi tối. Chúng ta xây sân trong chỉ vỏn vẹn trước nhà, còn họ có cả một chân trời. Chúng ta có một mảnh đất nhỏ để xây nhà mà sống, còn họ có những cánh đồng rộng mênh mông. Chúng ta phải mua rau và cây cảnh, còn họ tự trồng được. Chúng ta phải xây những bức tường bao quanh tài sản của chúng ta để bảo vệ chúng ta, còn họ có những người bạn bảo vệ nhau.
– Cảm ơn cha đã cho con thấy chúng ta nghèo đến mức nào!
—————————-
Vậy đấy, câu chuyện có thể là hư cấu nhưng để ngộ ra điều này thật chẳng khó chút nào. Chỉ cần bạn một lần bước ra khỏi chỗ đứng của mình, tạm quên đi mọi thứ và đặt mình vào một góc nhìn khác, nếu là nhân viên thì đặt góc nhìn của sếp, nếu là sếp thì đặt vào góc nhìn của nhân viên, vợ đặt vào góc nhìn của chồng, chồng đặt mình vào góc nhìn của vợ…
Vì con mắt chẳng thế tự nhìn thấy nó cũng như khuôn mặt của bạn, phải đứng dưới góc nhìn của người khác hoặc qua gương mới thấy được khuôn mặt của chính chúng ta. Sẽ chẳng thế hoàn thiện được bản thân nếu lúc nào cũng cho rằng mình đã toàn vẹn, cái TÔI là bạn đồng hành nhưng cũng là kẻ thù lớn nhất của mỗi người.
Nguồn Internet