Có một người thợ đẽo đá, anh ta không bao giờ bằng lòng với bản thân cũng như với vị trí của mình trong xã hội.
Một ngày, anh ta đi ngang qua nhà một thương gia giàu có và nhìn qua cửa, anh ta thấy rât nhiều của cải quý giá cùng những vị khách quan trọng.
“Hẳn ông ta phải là một người rất có quyền lực!” người thợ nghĩ. Anh ta trở nên rất ghen tức, và ước rằng mình có thể được như người thương gia nọ, không còn phải sống đời của một người thợ đá nhỏ bé.
Và thật ngạc nhiên, anh ta bỗng trở thành người thương gia thật, đầy quyền lực và có rất nhiều của cải xa hoa mà anh ta chưa bao giờ mơ tới, nhưng cũng bị đố kị và ghen ghét bởi những kẻ địa vị thấp kém hơn, và ít của cải hơn.
Nhưng cũng ngay lúc đó, kiệu của quan lớn đi qua, được hộ tống bởi rất nhiều người hầu và lính tráng. Mọi người, cả giầu lẫn nghèo, đều phải cúi mình chào quan.
“Hẳn rằng ông ta phải có quyền lực lắm!”, anh ta nghĩ và lại ước ao mình trở thành một vị quan to.
Và điều ước trở thành sự thực. Anh ta đã là quan lớn, ngồi trong kiệu lộng lẫy. Mỗi lúc anh ta đi ngang qua lại bắt gặp những ánh mắt sợ hãi, cũng như ghen ghét của những kẻ đang phải cúi mình.
Vào một ngày mùa hè oi bức, người thợ đẽo đá, lúc này đã là quan, rất khó chịu khi phải ngồi kiệu. Anh ta nhìn lên và thấy mặt trời đang kiêu hãnh trên cao, không hề biết tới sự hiện diện của anh ta.
“Ôi, hẳn rằng mặt trời phải có đầy quyền năng! Ước gì mình trở thành mặt trời!”
Và anh ta trở thành mặt trời thật, toả sáng kiêu hãnh trên đầu tất cả. Nhưng mặt trời cũng bị những nông dân nguyền rủa vì ánh nắng của nó làm khô trụi những cánh đồng.
Thế rồi, mây đen kéo đến và vì vậy ánh nắng không còn chiếu đến mặt đất được nữa.
“Ôi, những đám mây mới thật mạnh mẽ, ta ước mình là một đám mây!”
Và, anh ta trở thành mây, mang mưa tới làm ngập lụt tất cả làng mạc, ruộng đồng, và tất nhiên cũng phải chịu những tiếng la hét chửi rủa.
Nhưng, ngay sau đó, anh ta nhận ra rằng mình đang bị gió thổi bạt đi. “Gió mạnh thật, mình ước trở thành gió!’
Và anh ta thành gió, thổi bay mái nhà, bật tung rễ cây, bị tất cả mọi người phía dưới sợ hãi và căm ghét.
Nhưng, chỉ sau một lúc thổi tung tất cả mọi thứ, gió phải ngừng lại. Nó không thể di chuyển nổi một vật chắn ngang đường dù đã thổi mạnh đến đâu – một tảng đá to.
“Đá thật mạnh mẽ, ước gì mình là một tảng đá!”
Và rồi, anh ta trở thành một tảng đá, mạnh hơn bất cứ một thứ gì trên mặt đất. Nhưng vừa đúng lúc đó anh ta nghe thấy tiếng búa đập và một cái đục cắm vào bề mặt đá rắn.
“Cái gì vậy, cái gì có thể mạnh hơn một tảng đá như mình?” anh ta nghĩ và nhìn xuống. Dưới đó là một người thợ đẽo đá!
LỜI BÌNH:
Đôi khi, những người tưởng như tầm thường lại có thể tạo ra những tác động lớn lao. Vì vậy, thay vì mất thời gian ghen tức với kẻ khác, hãy khám phá bản thân mình.
Có thể bạn mới là người mạnh nhất, mạnh nhất theo một cách nào đó mà bạn chưa phát hiện ra thôi!
(Sưu tầm)